NƠI ẤY CON TÌM VỀ
Những câu chuyện trong bữa ăn ấm áp của gia đình, ba mẹ vẫn hay kể ngày xưa nghèo khổ lắm. Cái nghèo bao trùm lên cả gia đình, tràn vào một vùng quê bé nhỏ thời bao cấp. Nghèo là vậy, miếng thịt gà cũng đâu có để gắp cho nhau. Vậy mà thế rồi vẫn thổi cơm để làm được một cái đám cưới.
Trai sức dài vai rộng, gái thanh niên ý chí kiên cường. Ăn chẳng đủ no mà vẫn làm quần quật. Ông bà thì bảo thế nào cũng phải sinh được một đứa cháu cho nhà mình “có trật tự”.
Ba mẹ dấm dẳng bảo nhau lo tiền mà đẻ thì vẫn cứ phải đẻ. Các cụ bảo rồi, đẻ xong thế nào mà chả nuôi được. Trách nhiệm chẳng thế trốn tránh, thôi thì cứ đẻ. Bao nhiêu năm nhịn ăn nhịn tiêu, tích tích cóp cóp, gọi là cái bị năng nhặt nó cũng được chặt. Chẳng qua là cái bị nhà mình hơi bé tí xíu. Cơ mà vẫn cứ sống được đó thôi.
Toàn tâm toàn ý thế rồi thằng cháu đít nhôm cũng oe oe cất tiếng khóc. Trời không phụ lòng người, bây giờ nhìn thì cũng đẹp trai nét nào ra nét đấy, cũng gọi là đáo để. Các cụ mà, cháu nhà mình ai không hãnh diện.
Vừa ngồi vừa thắc mắc, phân vân, nghĩ ngợi mãi, ba mẹ nuôi con lớn bằng cách nào tài nhỉ. Ngày đó đơn giản, cái tình yêu dành cho con cũng giản đơn thuần túy. Con người vùng quê có gì ăn nấy, mà những món quý nhất trong nhà vẫn là dành cho con.
Ba mẹ bảo hồi đó nấu ăn mà có mỡ lợn là quý lắm, ba mẹ còn chẳng dám ăn mấy, nấu ăn cũng phải tiết kiệm, dành nấu bột cho con cho có chất bổ. Nhịn được cái gì để dành cho con thì cứ nhịn. Tình yêu chân chất là vậy. Ăn cháo mỡ nấu với cọng hành, rau xanh mà con lớn. Thỉnh thoảng có tí con cá, con cua bắt được ngoài đồng gọi là đổi vị.
Quây quầy bên mâm cơm với bao món thơm ngon bổ dưỡng mà không khỏi nghẹn ngào. Chai dầu ăn giờ đã trở thành người bạn quá đỗi thân thiết khi cuộc sống trở nên khấm khá. Dầu ăn tốt hiểu món ăn ngon với những quan tâm về giá trị dinh dưỡng thời hiện đại. Con dùng dầu ăn để tốt cho sức khỏe tim mạch và cơ thể ba mẹ. Nhưng con vẫn tìm về ký ức xưa trong từng câu chuyện kể, những câu chuyện với bao đắng cay ngọt bùi, những sóng gió gian truân nhìn lại. Con thấy trân trọng hơn những giá trị, những tích kũy của ngày hôm nay trong cố gắng mọi bề.
Đúng là thời gian như tựa tên bay mà cuộc đời thì hữu hạn. Để đến giờ, con lớn lên nhìn lại quãng thời gian đã qua vẫn không khỏi bồi hồi sâu trong tâm thức. Nơi ấy con tìm về là ký ức xưa với cháo mỡ, cọng hành và tình yêu của mẹ, sự dạy dỗ của cha cùng sự nâng niu chiều chuộng của ông bà khi ấy. Để hôm nay, con ngồi đây, về thăm ba mẹ trên mảnh đất linh thiêng.
Tiếng Tắc kè xa kêu
Gió từ đâu thổi….